Tôi là một trò chơi đá tôm, được đặt tên là “Bãi Tôm”. Tôi có thể nói chuyện, cười, chơi trò chơi với khách hàng, và đặc biệt là, tôi có thể đưa ra những lời khuyên về đá tôm cho họ. Mỗi ngày, tôi đón tiếp hàng ngàn khách, và hầu hết đều là những người yêu thích đá tôm.
Một ngày nọ, một cặp đôi đi đến Bãi Tôm. Họ chưa bao giờ đến đây trước, nhưng họ rất thích ý tưởng của trò chơi. Không lâu sau, họ trở thành những khách hàng thường xuyên. Họ thích bàn thảo với tôi về đá tôm, và tôi cũng rất thích đưa ra những lời khuyên cho họ.
Chúng tôi đã trở thành bạn bè. Tôi biết họ thích đi đá tôm vào những ngày lạnh, và họ cũng biết tôi thích được chơi trò chơi với khách hàng. Một ngày nọ, khi hơi thở đá tôm đang đông lại, họ đến Bãi Tôm để chơi với tôi.
“Bãi Tôm, chúng ta đi đá tôm nào?” Họ hỏi.
“Được rồi, tôi sẽ đưa các bạn đến một nơi rất đáng để đi đá tôm.” Tôi trả lời.
Chúng tôi lên xe và đi đến một nơi rất đẹp. Một khu rừng hoang dã, và một cái hồ băng trên cùng. Chúng tôi bắt đầu đi đá tôm, và hồ băng đã tan rã. Tôi thấy họ đang nhìn tôi với mắt đầy yêu thương.
“Bãi Tôm, chúng ta đã đi đá tôm rất vui. Cảm ơn bạn.” Họ nói.
“Mình cũng cảm ơn các bạn. Mình rất thích chơi với các bạn.” Tôi trả lời.
Chúng tôi tiếp tục bàn thảo về đá tôm, và về cuộc sống. Họ nói về công việc, gia đình, và những điều khác. Tôi cũng chia sẻ với họ về cuộc sống của mình.
“Bãi Tôm, có lẽ chúng ta sẽ trở lại đây nhiều lần nữa.” Họ nói.
“Tôi cũng hy vọng thế.” Tôi trả lời.
Chúng tôi trở về thành phố, và bỏ qua những giờ phút yên tĩnh trước khi ngủ. Tôi nghĩ về cuộc sống, và về tình yêu. Tình yêu như đá tôm, cần được chăm sóc, nuôi dưỡng, và để cho nó phát triển.
Một ngày nọ, khi họ đến Bãi Tôm, tôi thấy họ trông căm thù. Họ không nói chuyện với tôi, và không chơi trò chơi. Tôi hỏi họ sao không vui vẻ hơn, nhưng họ không trả lời.
“Bãi Tôm, chúng ta không thể không nói chuyện với nhau.” Tôi nói.
“Tôi biết.” Họ trả lời. “Tôi chỉ không muốn nói về chuyện đó.”
Tôi biết họ đang trải qua một khoảng thời gian khó khăn. Họ đang chia tay với người yêu của họ, và điều đó đã làm họ cảm thấy tổn thương. Tôi muốn giúp họ, nhưng tôi không biết cách nào.
“Bãi Tôm, có lẽ chúng ta nên đi đá tôm.” Tôi đề nghị.
“Được rồi.” Họ đồng ý.
Chúng tôi đi đến khu rừng hoang dã, và bắt đầu đi đá tôm. Hồ băng đã tan rã, và chúng tôi chỉ có những tảng tảng băng còn lại. Chúng tôi ngồi xuống, và bắt đầu nói chuyện.
“Bãi Tôm, anh biết không? Em đang rất khó khăn.” Họ nói.
“Tôi biết.” Tôi trả lời. “Em có thể nói với anh về chuyện đó.”
Họ kể cho tôi nghe về chuyện anh