Bà Du là một người phụ nữ Việt Nam, một người mẹ, một người vợ, và cũng là một người công nhân. Cô ấy sinh sống trong một ngôi nhà bình thường, không có sự nổi bật hay sự đặc biệt. Tuy nhiên, trong cuộc sống hằng ngày, bà Du luôn thể hiện ra những phẩm chất quý giá: lòng từ bi, sự cố gắng, và lòng yêu đắm.

Chuyện tình của bà Du không có những bước đi đầy đủ của một cuộc tình yêu truyền thống. Cô ấy không có những lời tuyên bố đầy đủ của một người yêu, không có những chứng tỏ rõ ràng của một tình cảm sâu sắc. Nhưng trong cuộc sống hằng ngày, bà Du đã thể hiện ra những gì mà một người yêu phải có: lòng quý, lòng thể hiện, và lòng hiến tặng.

Bà Du là người vợ của tôi, và cô ấy luôn cố gắng làm tốt mọi việc. Từ khi cô ấy kết hôn với tôi, cô ấy đã dành toàn bộ tâm huyết để chăm sóc gia đình, để nuôi dưỡng con cái, và để hỗ trợ tôi trong công việc. Cô ấy không bao giờ đòi hỏi gì, không bao giờ phàn nàn gì. Cô ấy chỉ cố gắng, cố gắng, và cố gắng hơn nữa.

Đời Sống Với Bà Du  第1张

Tôi nhớ một lần, khi tôi đang ở xa nhà, cô ấy lại gọi điện cho tôi. Cô ấy nói: "Anh ơi, nhà không có điện, con cái cũng không muốn ăn, em rất đau lòng. Anh ơi, em cầu nguyện cho anh ơi, xin anh ơi về sớm." Tôi nghe thấy giọng nói khóc khóe của cô ấy, tôi biết rằng cô ấy đang đau khổ. Nhưng tôi cũng biết rằng, dù khổ sở như thế nào, bà Du cũng sẽ luôn cố gắng đỡ đau cho gia đình, dù khổ sở như thế nào, cô ấy cũng sẽ luôn ở đó, chờ đợi con chồng trở về.

Bà Du không chỉ là người vợ mà còn là người mẹ. Cô ấy nuôi dưỡng con cái với tất cả tình yêu và sự cố gắng. Cô ấy dạy con cái biết什么是善良,什么是勤劳,什么是爱。 Cô ấy cho con cái thấy rõ ràng rằng, dù khổ sở như thế nào, cũng không nên bỏ đi tình yêu và niềm tin.

Tôi nhớ một lần, khi con tôi nhỏ, cô ấy dạy con cái đốt nến cho chim. Cô ấy nói: "Con ơi, chim cũng có tình yêu, chúng cũng cần được yêu thương. Con ơi, em muốn con biết rằng, dù khổ sở như thế nào, cũng không nên bỏ đi tình yêu." Con tôi nghe này, khóc rõ rời. Nhưng cô ấy vẫn cố gắng cười rồi nói: "Con ơi, anh em sẽ lớn lên thành những người tốt lành, chúng sẽ biết yêu thương người khác."

Bà Du không chỉ là người mẹ mà còn là người công nhân. Cô ấy đi làm mỗi ngày, không bao giờ bỏ công việc. Cô ấy nói: "Làm việc là trách nhiệm, không làm việc là sự phạm tội." Cô ấy luôn cố gắng làm tốt mọi việc, dù khổ sở như thế nào.

Tôi nhớ một lần, khi cô ấy đang ở xa nhà bệnh, cô ấy vẫn cố gắng đi làm. Tôi nói với cô ấy: "Em ơi, anh em sẽ chăm sóc em, em cứ nghỉ dưỡng." Cô ấy trả lời: "Anh ơi, em biết anh em thương em, nhưng làm việc là trách nhiệm. Em không thể bỏ đi." Cô ấy đến nhà văn hóa làm việc, cho đến khi bệnh nặng đến không thể đi lại nữa.

Bà Du là một người quý giá. Cô ấy không có tiền bạc, không có địa vị, không có danh tiếng. Nhưng