Một ngày nọ, một người đàn ông đang ngồi trên bờ sông, nhìn vào sông chảy đi. Sông đang chảy dài, chảy tĩnh, như thể không có đầu, không có đuôi. Người đàn ông tự hỏi: “Sống, chết, đều là một trò chơi. Thế thì, trò chơi này có đích gì?”
Người đàn ông này là Tống, một người Việt Nam. Tống đã sống trong một thế giới đầy tham ám, nhưng anh không muốn chết trong đó. Anh muốn tìm ra trò chơi sinh và chết có đích gì.
Anh bắt đầu tìm hiểu. Anh đi khám phá các nền văn hóa khác nhau, học cách sống của người khác. Anh phát hiện ra, trên khắp thế giới, mọi người đều chơi trò chơi sinh và chết. Trò chơi này có đích gì?
Anh đi đến một thánh địa, gặp một linh mục. Linh mục nói: “Trò chơi sinh và chết là một trò chơi của bảy loại. Mỗi loại có ý nghĩa riêng. Sống là để học, chết là để hiểu.”
Tống hiểu ra, trò chơi sinh và chết không chỉ là một trò chơi đơn thuần. Mỗi bước đi, mỗi bước lại, đều mang ý nghĩa riêng. Sống không chỉ là sống, mà còn là để học; chết không chỉ là chết, mà còn là để hiểu.
Anh trở về nước, bắt đầu suy nghĩ về trò chơi sinh và chết. Anh nghĩ ra một câu hỏi: “Trò chơi sinh và chết, có đích gì?”
Câu hỏi này đặt ra một vấn đề lớn. Tống bắt đầu tìm hiểu từ khía cạnh khác nhau. Anh tìm hiểu về khoa học, về tâm lý, về đạo lý... Anh phát hiện ra, trò chơi sinh và chết, đều là một trò chơi của bảy loại. Mỗi loại có ý nghĩa riêng.
Sống: là để học. Chết: là để hiểu. Làm: là để khám phá. Nghe: là để hiểu rõ. Thấy: là để biết rõ. Nghi: là để tưởng. Thử: là để biết khả năng.
Tống hiểu ra, trò chơi sinh và chết, không chỉ là một trò chơi đơn thuần. Mỗi bước đi, mỗi bước lại, đều mang ý nghĩa riêng. Sống không chỉ là sống, mà còn là để học; chết không chỉ là chết, mà còn là để hiểu. Làm không chỉ là làm, mà còn là để khám phá; nghe không chỉ là nghe, mà còn là để hiểu rõ; thấy không chỉ là thấy, mà còn là để biết rõ; nghi không chỉ là nghi, mà còn là để tưởng; thử không chỉ là thử, mà còn là để biết khả năng.
Tống hiểu ra, trò chơi sinh và chết, có đích gì. Đó là: Sống để học, Chết để hiểu. Làm để khám phá, Nghe để hiểu rõ. Thấy để biết rõ, Nghi để tưởng. Thử để biết khả năng.
Tống hiểu ra, trò chơi sinh và chết, có ý nghĩa lớn hơn chúng ta tưởng tượng. Nó không chỉ là một trò chơi đơn thuần, mà còn mang ý nghĩa riêng cho mỗi bước đi và mỗi bước lại. Sống không chỉ là sống, mà còn là để học; chết không chỉ là chết, mà còn là để hiểu. Làm không chỉ là làm, mà còn là để khám phá; nghe không chỉ là nghe, mà còn là để hiểu rõ; thấy không chỉ là thấy, mà còn là để biết rõ; nghi không chỉ là nghi, mà còn là để tưởng; thử không chỉ là thử, mà còn là để biết khả năng.
Tống hiểu ra,